Một dịch giả, một nhà báo, một freelancer nghiên cứu linh tinh thích làm việc mình tự nghĩ ra hơn là đi làm kiếm tiền, chúng mình là ba người bạn hay buôn chuyện với nhau từ hồi cấp 3. Tuy rất khác nhau và lắm khi bất đồng quan điểm đến mức tranh luận gay gắt, chúng mình luôn có một điểm chung không bao giờ thay đổi là mong muốn được quan sát và nhìn ngắm thế giới. Năm nay chúng mình đều đã ở tuổi băm; càng trưởng thành lại càng nhận ra xung quanh và trong chính bản thân mình luôn có thật nhiều thế giới tồn tại song song. Mỗi thế giới ấy đều có nhiều điều thú vị, nhiều sự hỗn loạn, cả những điều xấu xa nữa nhưng ở đâu cũng có vài cây táo đang nở hoa. Blog Ô mai sấu đầu tiên là nơi để cho Mít bé, Súp bé và Linh bé được chạy ra chơi, vẽ, làm thơ, kể chuyện cho nhau nghe và chăm sóc cây táo của mình.
Chắc cũng nên giới thiệu một chút về tên gọi của blog (nhất là khi blog tên Ô mai sấu nhưng giới thiệu toàn kể chuyện táo). Cả ba đứa chúng mình đều sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, yêu Hà Nội, yêu cây sấu rợp bóng, yêu hoa sấu li ti, quả sấu tròn vo, nước sấu ngâm gừng chua thanh, nước rau muống dầm sấu mát lành mùa hè…. Sấu là loài cây, loài quả thân thương và rất Hà Nội. Nhưng thật ra chúng mình cũng chả suy nghĩ nhiều lắm về tên blog đâu. Chọn tên Ô mai sấu vì thầy toán lớp cấp 3 mà chúng mình rất quý, mỗi lần cả lớp nói chuyện ồn không thèm nghe giảng, toàn chặc lưỡi bảo: “Các chị đã ô mai sấu lại còn cuối lọ.” Cả lớp lại cười lăn cười bò vì những câu thầy nói vừa buồn cười vừa đúng quá.
Blog này là để khoe cái sự “ô mai sấu” của một bầy lớn rồi mà vẫn “cuối lọ” vậy thôi.
Follow Instagram Ô mai sấu Hà Nội để nhận các bài viết mới nhất của chúng mình nhé. Ngoài ra trên Instagram cũng thường xuyên đăng tải tranh ký hoạ của Ô mai sấu thất nghiệp (Linh) nữa.
A translator, a journalist and a freelance researcher who would rather do her own research than doing it for money, we are three friends who have been chatting non-stop since highschool. Even though we are very different people and debate vehemently at times, what we all have in common is a desire to observe and reflect on the world around us. We are in our thirties this year. The older we get, the more we realise that there are many parallel universes around us as well as inside ourselves. And in each universe, there are interesting colours, chaos, even nastiness but always some apple trees blossoming (*). Omaisauhanoi blog is where little Mit, little Subbie and little Linh play, draw, write poems, tell stories to each other and nurture our apple trees.
We should talk about our blog’s name, especially because it says “dracontomelon” (“sấu” in Vietnamese which sounds much more playful) but we kept talking about apple trees here. The three of us were born and grew up in Hanoi. We love Hanoi and its iconic “sấu” trees which line Hanoi’s leafly streets, give us fruits for sweet and sour gingery drinks or to make a cool and light soup for summer meals. Actually we didn’t think too much when we named our blog. “Ô mai sấu” which means “salted and sugared dried dracontomelon” (“This is purely butchering the Vietnamese name!”) comes from a joke line that our favourite Match teacher used to say to us when we ignored him in Math class: “Các chị đã ô mai sấu lại còn cuối lọ.” This line plays with word – “sấu” (dracontomelon) and “xấu” (ugly) so compares us to not only “ugly” dried fruits but the kind at the bottom of a jar. We all laughed and developed a liking for this line and so, adopted it to call ourselves in the end.
So this blog is us, sharing all the sweet and sour and acrid flavours of three salted sugared dried fruits right from the bottom of a jar.
*Apple tree is a reference to a famous poem which is also our favourite, “Phố ta” (“Our street/our neighborhood”) by Luu Quang Vu. You can find the Vietnamese poem here. One day we will translate the poem for you, our foreign friends!
Follow us on Instagram to be notified when there is a new blog post. We also share sketches more regularly on our Insta account.